Afleveringen
-
Khi tự do chỉ là một chiếc lồng mạ vàng
Nghe sang, nghe đẹp. Nhưng lồng vẫn là… lồng.
Hồi xưa, người ta không có nhiều lựa chọn. Sinh ra ở làng làm chài thì học đánh cá. Nhà làm ruộng thì theo ruộng. Chẳng ai hỏi “ý nghĩa cuộc đời là gì, vì mỗi ngày đều có việc phải làm, có người phải lo, có điều phải gìn giữ.
Còn bây giờ thì khác.
Tự do là món quà thời đại, nhưng đi kèm là cảm giác trống rỗng. Không ai cấm ta chọn nghề, sống đâu, yêu ai… Nhưng chính vì không bị cấm nên cũng không còn gì neo giữ.
Và lạ thay càng tự do, ta lại càng hoang mang. Không phải vì không có đường đi, mà vì… có quá nhiều.
Trong cuốn sách Đi tìm lẽ sống có một câu chuyện: trong trại tập trung của Đức Quốc xã có những người sống sót sau chiến tranh, sống sót trong nhà tù Đức Quốc xã, khi được trả tự do, không hề trở nên tốt đẹp hơn. Họ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, và trượt dài trong tổn thương chưa lành.
Vì tự do không làm con người tốt lên. Nó chỉ phơi bày tất cả những gì bên trong họ.
Và nếu bên trong là:
– một nỗi đau chưa được chữa lành,
– một cuộc đời không mục tiêu,
– một bản thân thiếu kỷ luật và kết nối…
thì tự do chỉ là cánh cửa mở ra… một chiếc lồng khác: lấp lánh hơn, rộng rãi hơn, nhưng cũng cô đơn và rối bời hơn.
Đó là nội dung tui chia sẻ trong tập podcast mới nhất của mình.
Một tập không dễ nghe, nhưng có thể sẽ chạm, mời mọi người lắng nghe cùng tui nhé !!
-
Mơ hồ là nỗi sợ quen mặt của người khởi nghiệp! (Và đôi khi là nỗi sợ lớn nhất)
Chúng ta đang sống trong một thời đại gọi là VUCA – viết tắt của Volatility, Uncertainty, Complexity, Ambiguity: biến động, bất định, phức tạp, mơ hồ. Khi mà bối cảnh kinh tế, chính trị, xã hội thay đổi chóng mặt, cạnh tranh khốc liệt khiến người làm chủ mỗi ngày thức dậy với một loạt câu hỏi chưa lời đáp:
"Sắp tới sẽ ra sao?"
"Mình đã đủ kiến thức, đủ kinh nghiệm để chèo lái công ty, sự nghiệp chưa?"
"Mình có bỏ lỡ điều gì quan trọng khiến doanh nghiệp phải trả giá không?"
"Lối đi này của mình còn đúng không?"
Thực ra, sự mơ hồ không nằm ngoài kia, nó nằm ở bên trong bạn. Thế giới bên ngoài chỉ là chất xúc tác, còn điều khiến bạn lo lắng thật sự, chính là vì bạn chưa dám nhìn thẳng vào sự thật bên trong: rằng bạn đang mệt, đang thấy mình chậm lại, thấy mình bất lực vì chẳng thể làm gì khi mọi thứ rối ren. Bạn né tránh cảm xúc, vẫn đi làm, họp hành, nói là mình “ổn" nhưng bên trong bạn biết bạn có thể gãy bất cứ lúc nào. Những cảm xúc đó, nếu không kịp xử lý, dễ biến thành lo âu, rồi thậm chí là trầm cảm. Và lúc đó, rất khó để quay lại.
Từ kinh nghiệm 17 năm khởi nghiệp, rất nhiều lần trải qua những cảm giác tương tự, tui học được một điều: Làm. Làm cái gì đó nhỏ thôi, bắt đầu từ việc bạn có thể kiểm soát được.
Lúc bối rối, thử viết xuống những điều khiến bạn lo lắng, đặt tên cho nỗi sợ đó, biến nó thành thứ hữu hình, rồi từ đó, tìm cách đối diện và giải quyết từng cái một. Và hay lắm mọi người, khi mình tập trung làm những gì mình có thể, càm giác sợ hãi dần biến mất, và tui tin, trong lúc mọi thứ khó khăn, có làm còn hơn nằm im bất động.
Trong giai đoạn này ngoài làm những việc trong vai trò trách nhiệm của mình, tui chọn dành thời gian cho những kết nối quan trọng. Như bây giờ, tui đang cố gắng thân thiết hơn với người trợ lý mới, sẽ đồng hành cùng mình trong chặng đường tiếp theo. Và tui viết, những việc mình làm hiện tại, có ích trong tương lại.
Nhưng dù làm gì đi nữa, cùng đừng quên điều quan trọng nhất, chăm sóc bản thân: Ăn, ngủ, hít thở, vận động, lắng nghe cơ thể và cảm xúc bên trong của mình. Vì bạn không thể lãnh đạo một doanh nghiệp khỏe mạnh khi bản thân mình đang kiệt quệ.
Và đó là nội dung của tập podcast mới nhất trong Cà Phê Khởi Nghiệp cùng Tùng BT.
Mời bạn cùng lắng nghe và chia sẻ với Tùng cách bạn vượt qua sự mơ hồ trong giai đoạn hiện tại nhé!
-
Zijn er afleveringen die ontbreken?
-
Chuyện “chốt deal” không bắt đầu ở bàn đàm phán.
Tui tin ai kinh doanh cũng 1-2 lần gặp trường hợp này:
Bạn đi cà phê với bạn thân, chợt 2 đứa phát hiện một "cơ hội ngon lành" tiềm năng sắp tới. Một deal kinh doanh rất sáng, lương duyên tốt, ý tưởng hay. Đối tác sẽ là anh em thân thiết – hiểu ý, cùng chí hướng, cùng máu lửa như nhau.
Ngồi xuống cái bàn đàm phán đầu tiên, mọi thứ đều ổn.
Tới buổi thứ hai, bắt đầu có vài chuyện chưa rõ.
Buổi thứ ba, tự nhiên... lấn cấn.
Tui không biết gọi cái cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng nó không ổn. Và đúng y định luật Murphy– cái gì có thể sai, nó sẽ sai. Deal đó tan. Mối quan hệ cũng mất. Mà quan trọng hơn: bài học thì… nhớ đời.
Sau nhiều pha như vậy, tui ngộ ra một chuyện:
Chuyện “chốt deal” không bắt đầu ở bàn đàm phán - mà bắt đầu ở việc soi rõ chính mình. Đúng là vậy đó!!
Soi để biết:
- Biết mình đang có gì: Nguồn lực, nhân lực, dòng tiền, uy tín, khả năng vận hành.
- Biết mình cần gì ở deal này: Lợi nhuận, tầm ảnh hưởng, bài học… hay chỉ là cảm xúc hào hứng nhất thời?
- Biết mình có chịu nổi không nếu mọi thứ đổ bể: Cả về vật chất lẫn tinh thần.
- Và nhất là, biết rõ người trước mặt là bạn kinh doanh hay chỉ là bạn đi nhậu?
Có nhiều công cụ để làm chuyện đó như SWOT, Business Model Canvas, Bảng dự báo tài chính,… miễn là mình chuẩn bị đủ kỹ: về con số, về tâm thế, và nhất là – về sự trung thực với chính mình từ đó mới đến chuyện bàn là mình có đi với nhau được hay không. Nhiều khi suy nghĩ, tính toán xong thấy mình lệch vai quá, “giẫm chân” nhau quá thì thôi. Nhiều khi một lựa chọn đúng – đôi khi không phải là bước tiếp. Mà là biết dừng lại cho kịp.
Podcast kỳ này không nói chuyện “kỹ thuật đàm phán” mà là một buổi mổ xẻ mindset trước khi bạn đặt bút ký bất kỳ hợp đồng nào.
Nếu bạn đang chuẩn bị khởi nghiệp, sắp bắt tay một ai đó, hay đứng trước một cơ hội tưởng như “ngon ăn”… thì xin mời bạn nghe và chia sẻ quan điểm cùng Tùng BT nhé! -
Thỉnh thoảng, bạn phải biết "kệ mọe" lời khuyên chân thành để bảo vệ giấc mơ của mình | Cà phê khởi nghiệp cùng Tùng BT Tập 384
Tui là Tùng BT của những người chủ mới, nhà khởi nghiệp real, kết quả thật. Trong tập podcast tuần này tui sẽ kể cho bạn nghe:
- Vì sao đôi khi bạn phải biết "bỏ ngoài tai" những lời khuyên chân thành từ bạn bè.
- Cách tui biến sự chân thành (nhưng hơi đau) của bạn bè thành động lực để tiếp tục tin vào mình.
- Và tại sao người bạn cần cảm ơn chân thành nhất chính là bản thân bạn.
------------------------
Có bao giờ bạn đang rất hào hứng kể với tụi bạn về giấc mơ lớn của mình, rồi bị tụi nó dội gáo nước lạnh không? Bạn biết tụi nó thương bạn thật, nhưng sao lòng vẫn cứ… nhoi nhói?
Tui từng y chang vậy.
Hồi 15 tuổi, sau buổi tập Lâm Hổ Quyền ở trường Văn Thân, tui vô tư chia sẻ với tụi bạn mấy giấc mơ lớn lao kiểu:
- Thi vô ngành IT trường xịn nhất Sài Gòn.
- Làm kỹ sư giỏi, mở công ty riêng.
- Giàu có, nổi tiếng, lên TV luôn…
Tụi bạn tui đứng hình mấy giây, rồi cười banh nóc:
“What the fuck, mày mơ vừa thôi! Đầu mày có vấn đề á Tùng!”
“Đừng có mơ mộng hão huyền nữa mày ơi! Mày không bao giờ làm được đâu!”
“Thay vì bỏ thời gian ra để suy nghĩ lung tung, nói huyên thuyên khoác lác, sao không tập trung vô hiện tại đi”
“Tao thấy mày mập lắm đó Tùng, lo tập võ cho tốt đi. Tao đỡ mày kẹp chân mà sắp sụm háng luôn rồi!”
Tui hiểu tụi nó chân thành, nhưng tui cũng biết rõ điều tụi nó không biết:
- Tui hiểu rất rõ bản thân mình cần gì, muốn gì.
- Tui biết điểm mạnh, điểm yếu của mình là gì.
- Và tui đã có những kết quả ban đầu để tự tin rằng tui đủ khả năng làm được điều tui nói, ví dụ như đi từ bét trường lên nhất trường, đạt nhiều giải học sinh giỏi, có nhiều trải nghiệm mà không phải đứa trẻ nào cũng có vào thời điểm đó,…
Thực ra, những lời khuyên luôn bị giới hạn bởi trải nghiệm riêng của mỗi người. Nó y chang cái thí nghiệm "đám khỉ và trái chuối" nổi tiếng:
Người ta nhốt chung mấy con khỉ, mỗi lần một con chạm vào chuối thì cả bầy đều bị dội nước lạnh. Sau đó, người ta dần thay từng con khỉ cũ bằng khỉ mới. Dù chẳng con khỉ mới nào từng bị dội nước, nhưng cứ con nào vừa chạm chuối là bị cả bầy khỉ cũ xông vào đập. Cuối cùng, không còn con khỉ nào hiểu vì sao nữa, tụi nó chỉ biết: trái chuối nghĩa là tội lỗi, trái chuối là đau thương, là “thứ thần thánh” không được đụng vào.
Bạn bè tụi mình đôi khi cũng vô tình trở thành những con khỉ đó. Họ thương mình thật, nhưng định kiến vô thức của họ đôi khi cản tụi mình bước xa hơn. Họ không hề muốn kéo mình xuống, họ chỉ đơn giản không hiểu mình. Bởi vì không ai khác ngoài mình hiểu rõ mình nhất.
Nên đôi lúc, cách duy nhất để bảo vệ giấc mơ là lịch sự “kệ mẹ” lời khuyên chân thành ấy. Đó là cách tui bước tiếp và làm nên những kết quả "không ai ngờ" trong hành trình kinh doanh khởi nghiệp của mình!
Bạn đã từng “bỏ ngoài tai” lời khuyên chân thành để giữ vững giấc mơ riêng chưa? Cùng nghe chiếc Podcast đầu tuần và chia sẻ quan điểm cho tui biết với nhe! -
"Deadline của người khác giao em làm tốt lắm mà, còn deadline của chính mình sao em không làm?"
Đó là câu tui vừa nói với bạn nhân sự của mình trong buổi nói chuyện tuần vừa rồi. Tui thấy đây cũng là tình trạng "trễ deadline" chung của các bạn trẻ bây giờ luôn.
Bạn là 1 "phó tướng" trẻ, rất giỏi, năng lực ai cũng công nhận. Nhưng chiều đó tui thấy bạn cứ suy tư hoài, con người mất hết sức sống và xơ xác.
Tui lân la hỏi chuyện 1 hồi, thì nhận ra bạn đang trong trạng thái "mơ hồ", hoang mang về mục tiêu, về chính con người mình. Và mang trong mình 1 nỗi sợ.
Sợ gì?
Con người hay sợ những thứ không kiểm soát được. Với người trẻ thường là tương lai.
Tui mới làm liền quy trình coaching cho bạn:
Hỏi dồn liên tục những câu hỏi what - what if với bạn, kiểm định những sự thật trong quá khứ cùng bạn, làm rõ cảm xúc gần đây của bạn thế nào, và bạn thực sự bạn muốn gì?
Cái đầu con người ta hay lắm, khi được đặt câu hỏi đúng thời điểm, nó sẽ tự bật ra những câu trả lời mà bấy lâu nó không dám đối diện.
Bạn trả lời được rất rõ ràng những câu hỏi tui liên tục đặt ra, thậm chí còn theo tiêu chí SMART luôn, biết khi nào làm, đo lường sao, cụ thể luôn....Đúng là phó tướng của tui.
Cho đến khi tui hỏi: "Rào cản của em là gì?"
Bạn im lặng, 2 người đàn ông tiếp tục trầm tư trong bóng hoàng hôn ngả tím.
"Không ai đồng hành đúng không? Anh đồng hành cũng em"
Người trẻ thừa trí thông minh để biết mình cần làm gì, cái thiếu là người đồng hành.
Người sẽ đặt những câu hỏi đúng lúc, đúng nơi để bạn giải phóng những câu trả lời bên trong, để các bạn biết mình là ai, mình muốn gì.
Người sẽ "dí" bản thân bạn thực hiện đúng các deadline đã đề ra, để con đường tuổi trẻ thêm phần rõ ràng và rút ngắn tới mục tiêu hơn một chút.
Đây cũng là dự án giáo dục nhân sự trọng điểm của tui sẽ thực hiện trong thời sắp tới. Cụ thể hơn về câu chuyện này và những dự án sắp tới của tui sẽ được bật mí trong podcast tuần này, mời bạn lắng nghe nha! -
Có những cảm xúc không phải "làm quá"
Chỉ là quá lâu chúng không được lắng nghe.
Trong thời gian vừa rồi, tui thấy một cảnh tượng kỳ lạ:
Hàng ngàn người đổ ra đường, hò reo khi đoàn diễu binh đi qua.
Đoàn người đứng chờ 4 tiếng đồng hồ dưới nắng, chỉ để nhìn đoàn người bước qua vài phút.
Chiếm số lượng đông nhất vẫn là những người trẻ.
Tui cảm giác, họ đợi rất lâu rồi, đợi để có một lý do để vui chung, có một khoảnh khắc để tin, có một nơi để thuộc về, dù là "khối yêu nước" hay "khối yêu nhền nhện", "khối văn phòng",...Vì có thể, đây là lần hiếm hoi họ cảm thấy mình thuộc về một cộng đồng.
Đó là những người trẻ đang cố gắng kết nối với một điều gì đó lớn hơn bản thân mình, giữa một xã hội mà mọi thứ cứ quay cuồng – từ giá cả kinh tế đến kỳ vọng xã hội.
Cũng trong khoảng thời gian gần đây, những sự kiện đau lòng ở Vạn Hạnh Mall lại khiến mạng xã hội chấn động.
Đó là những người trẻ không chạy ra đường, họ chạy khỏi đời sống.
Một cú nhảy, rồi thêm cú nữa, liên hoàn trong mấy ngày.
Tui không bênh. Tui cũng không kết tội.
Tui chỉ thấy một thế hệ đang đi tìm ý nghĩa, theo cách mà người lớn không hiểu.
Họ thường xuyên trong trạng thái hưng cảm, hoặc trầm cảm quá sức.
Một thế hệ có quá nhiều công cụ để kết nối, nhưng lại thiếu cảm giác được kết nối thật sự.
Tất cả họ đều đang khao khát một điều:
Được ai đó nhìn thấy và lắng nghe con người thật của họ.
Nếu bạn đang làm chủ một doanh nghiệp, một lớp học, hay một gia đình,
hãy tập lắng nghe người trẻ như thể bạn không biết gì.
Vì sự thật là, chúng ta đúng là không biết gì cả – nếu chưa từng như họ - lớn lên trong thời đại này.
Và nhiều câu chuyện nữa về thời đại - xung quanh những mối quan hệ của tui, cũng được kể trong podcast tuần này, mời bạn lắng nghe nha! -
Càng sống lâu trong vai một người chủ, tui càng nhận ra: mỗi người xuất hiện trong đời mình đều như một vai diễn.
Mỗi người xuất hiện, đều mang vai trò riêng.
Người mang đến tình yêu, người cho mình động lực, và có người – đến để dạy một bài học đắt đỏ.
Có người xuất hiện thật rực rỡ, rồi rời đi không báo trước.
Có người đồng hành một đoạn ngắn, nhưng để lại những dấu mốc không thể quên.
Và có người, lặng lẽ ở lại, cùng mình đi qua bao lần gãy – dựng – gãy tiếp – rồi dựng tiếp.
Mình từng níu giữ. Từng oán trách. Từng hỏi “sao lại bỏ tôi lúc khó khăn nhất?”
Nhưng sau nhiều biến cố, tôi hiểu:
Người không còn phù hợp, họ phải quay lưng.
Người còn duyên, sẽ ở lại – không cần hứa hẹn.
Và tui học được cách biết ơn, thay vì buộc người ta phải ở lại cho đến hết đoạn đường.
Làm chủ, nhiều lúc cô đơn. Không phải vì không ai xung quanh, mà vì không biết ai thật sự đồng hành lâu dài.
Nhưng nhìn lại, tui thấy mình may mắn.
Cảm ơn những người đã chọn ở lại.
Không vì nghĩa vụ, không vì lợi ích, mà vì cùng nhìn về một hướng.
Cảm ơn vì đã không rời đi khi tôi chưa kịp mạnh mẽ.
Cảm ơn vì vẫn còn tin – dù đã từng thấy tôi sai.
Mình sẽ không mong cầu ai phải ở lại mãi.
Nhưng luôn biết ơn… những người vẫn ở đây. -
Làm giàu từng là ước mơ cả đời của tui.
Tui từng nghĩ thành công là phải có nhà đẹp, xe sang, du lịch khắp nơi, giống như mấy hình ảnh hào nhoáng trên mạng.
Tui lao đầu vào kiếm tiền, quần quật bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có đủ.
Nhưng đổi lại, tui trống rỗng.
Sức khỏe tàn tạ, tinh thần bào mòn, gia đình xa cách, bạn bè chí cốt cũng chẳng còn mấy ai.
Tui quên luôn cách hạnh phúc.
Rồi tui lại hối tiếc.
Giá như hồi 22-30, tui hiểu những điều này, thì giờ đâu có loay hoay ở U40.
Mà ngặt nỗi, càng tiếc nuối, càng mắc kẹt.
Đến một ngày, tui nhận ra: buông bỏ mới là cách giải thoát nhanh nhất.
Chấp nhận mọi chuyện đã rồi.
Chấp nhận giai đoạn này của mình, mục tiêu không còn là tiền bạc, mà là sức khỏe, là một người đồng hành, là những niềm vui nhỏ bé.
Chấp nhận mình đi con đường khác số đông.
Không cần sống rực rỡ, tui chọn sống an lành.
Còn mọi người thì sao? Đã biết hạnh phúc của mình là gì chưa? Viết xuống cho tui biết với nhen -
Có một con ếch bị thả vào một nồi nước lạnh. Ban đầu, nước ấm lên từ từ, con ếch vẫn thấy dễ chịu. Đến khi nước sôi, ếch muốn nhảy ra nhưng đã quá muộn – nó không còn đủ sức nữa.
Đôi khi tui cũng giật mình nhìn lại, coi thử doanh nghiệp của mình có đang là con ếch đó không.
Giống như vào những năm 2000, Nokia là ông vua của ngành điện thoại. Nhưng khi họ đang mải mê tin rằng "điện thoại bền, pin trâu" là thứ khách hàng cần, thị trường đã đảo lộn: Apple ra mắt iPhone, Android trỗi dậy. Khi Nokia nhận ra cuộc chơi công nghệ đã thay đổi thì cũng đã đến ngày phải khai tử.
Khởi nghiệp nhiều năm, chính tui và nhiều chủ đã từng mắc vào cái bẫy nước sôi này như Nokia. Mình mãi chạy theo guồng quay công việc hàng ngày mà không soi lại mình, không nhận ra nguy cơ đang đến từ từ: thị trường đã thay đổi, sản phẩm của mình đã lỗi thời, dòng tiền đã cạn kiệt. Đến khi nhận ra thì đã quá trễ để xoay chuyển.
Hãy kiểm tra "nhiệt độ nước" thường xuyên bạn nha. Kiểm tra sao? Bằng những câu hỏi đánh trực diện vào thị trường, vào doanh nghiệp của mình và hỏi chính mình. Cụ thể list câu hỏi như nào tui có chia sẻ trong podcast tuần này, mời bạn cùng lắng nghe nha! -
17 năm trước, tui cũng từng như những người trẻ khác – máu lửa, nhiệt huyết, đọc dăm ba cuốn sách quản trị, học một khóa ngắn hạn 6 tháng quản trị kinh doanh, tưởng đâu nắm trong tay toàn bộ bí kíp làm chủ. Rồi lao đầu vào làm tất cả mọi thứ: Nhân sự, Marketing, Sales, chốt đơn, phát triển sản phẩm...
Rồi trời không phụ người tâm thần, cái gì cũng làm mà được cái không có gì ra hồn. Nếu có thành công nào đó thì cũng chỉ là hên xui.
Rồi đến năm 2018, tui nếm trải cái giá đắt nhất của sự thiếu tập trung – vỡ nợ 1 tỷ 6.
Cạn kiệt năng lượng, mệt mỏi, bế tắc. Lần đầu tiên trong đời, tui không còn hơi sức để ôm đồm.
Lần đầu tiên, tui nhận ra: Không thể làm tất cả, phải chọn, phải tập trung.
Tui chọn một mục tiêu duy nhất: Trả nợ. Tui chọn một cơ hội duy nhất: Hợp tác với Đích Lép.
Tui dồn toàn lực vào hệ sinh thái Yêu là đủ: Có insight, có giá trị, có hệ thống.
Kết quả? 6 tháng sau, nợ sạch. Không chỉ thoát nợ, mà tui còn tạo ra một hệ sinh thái vô cùng vững vàng, hệ thống vận hành chắc chắn, tài chính được xây bài bản.
Từ đó tui có một nguyên tắc cho bản thân: không có tham, biết nguồn lực mình có giới hạn, tập trung vào một thứ và làm tới bến.
Nguyên tắc này tui đã kiểm chứng qua những câu chuyện khác từ trong manga đến đời sống, và đang áp dụng nó cho 2025 này. Cụ thể là gì sẽ có trong podcast tuần này, mời bạn lắng nghe cùng tui nha! -
Thực ra giá trị tiền ảo bây giờ vẫn còn nhiều tranh cãi. Nhưng xin lỗi, với tui, tiền ảo chỉ là dạng đầu cơ. Đương nhiên nó có nhiều ưu điểm. Pi dễ tham gia, dễ tiếp cận, và có giai đoạn tăng trưởng rất mạnh. Cơn fomo đợt vừa rồi đẩy giá trị quy ước của anh em Pi thủ lên cực cao.
Nhưng lên sàn rồi, cạnh tranh với ê hề các bên tiền ảo khác, cung quá lớn – cầu quá ít, giá rớt trên sàn là chuyện dễ đoán.
Pi thì cũng đang hoạt động với hệ thống đa cấp. Mà đa cấp có đa cấp this, đa cấp that – có mô hình đa cấp tồn tại hàng chục năm và tạo ra sản phẩm thật, dịch vụ thật, tạo giá trị thật. Nhưng cũng có những mô hình chỉ dựa vào kỳ vọng ảo rồi bốc hơi.
Tui cũng thấy Pi đang hoạt động khá bền vững mấy năm qua, những nước đi cũng rất bài bản. Nếu các bạn muốn đầu tư, hãy tìm hiểu rõ xem mô hình này có đem lại giá trị thật cho bản thân mình không. Và chuẩn bị thật kĩ những kiến thức về tài chính, các nguyên tắc cần phải biết khi chọn đầu tư hoặc cả trong đầu tư khởi nghiệp.Cụ thể là gì tui có chia sẻ trong podcast tuần này, mời bạn lắng nghe cùng tui nha!
-
Tui vừa coi một phiên tòa rất thú vị. Luật sư đã bào chữa gần thắng tới nơi. Mọi thứ đang nghiêng về phía bị cáo, chỉ cần im lặng là an toàn. Càng về cuối, bạn đó lại buột miệng thêm vài câu. Và chính những câu nói thừa đó là thứ đã khiến bạn bị lật kèo thua vào phút chót.
Tui đã thấy chuyện này xảy ra không chỉ trong phòng xử án, mà cả trong kinh doanh, trong cả cuộc đời.
Những comment, những story, những bài viết trong lúc cao hứng trên đà chiến thắng của bạn, không biết đến khi nào sẽ tự nhiên trở thành bằng chứng chống lại bạn trước tòa. Và đương nhiên phải trả giá bằng tiền, bằng doanh nghiệp, bằng uy tín, bằng những mối quan hệ chí cốt,...
Không phải lúc nào nói nhiều cũng giúp ta thắng. Đôi khi, sự im lặng đúng lúc chính là thứ giữ vững vị thế.
Vậy khi nào là thắng, khi nào thì nên im lặng. Tất cả sẽ được tui thỏ thẻ trong podcast tuần này, mời bạn cà phê podcast đầu tuần cùng tui nha! -
Người ta còn đang vật lộn với tiền nhà, tiền ăn, tiền xăng mà mấy ông có nhà lầu, xe hơi, vợ đẹp con ngoan, cuộc sống đầy đủ lại than "cô đơn", "lạc lối", "không hạnh phúc". Giàu quá nên "ăn no rửng mỡ" hay gì?
Hồi xưa tui từng nghĩ vậy, không hiểu người giàu thì khổ cái nỗi gì nữa.
Cho tới sau này, khi đã có được vài thành tựu "cũng cũng" rồi, và khi tui đã coach nhiều chủ doanh nghiệp thành công, những người mà người ngoài nhìn vô tưởng đang sống trong mơ, nhưng khi ngồi xuống tâm sự, họ lại trống rỗng, lo âu, thậm chí đau khổ - tui mới hiểu hơn cái khổ đau "rất riêng" của người giàu.
Nghe như kiểu "nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột", cuộc sống ai mà không có điều bất như ý, gì đâu mà làm quá lên? Nhưng thiệt ra, những người này họ đạt tới một điểm mà tiền không còn giải quyết được vấn đề nữa.
Tại sao có nhiều tiền rồi mà còn chưa vui nổi? Tại sao giàu rồi mà còn khổ hoài vậy?
Tui có thử liệt kê ra vài lý do và chia sẻ cách tui tư vấn cho các chủ "thiếu thốn" tình cảm trong chiếc podcast tuần này, mời bạn đón nghe nha! -
Vài năm trước, tui cũng từng rơi vào cái bẫy đó. Khi một dự án quan trọng chạm đúng vào dịp Tết, tui đứng giữa hai lựa chọn: tiếp tục làm việc hay dành thời gian nghỉ ngơi bên gia đình như đã dự tính từ lâu.
Tui đã lo lắng đủ thứ:
“Mình nghỉ thì ai làm thay?”
“Lỡ có trục trặc thì sao?”
“Nghỉ mà cứ áy náy thì có vui nổi không?”
Cuối cùng, tui chọn ở lại làm việc. Nhưng kết quả? Công việc vẫn không giảm bớt áp lực, thậm chí kết quả còn tệ hơn vì tui quá stress, còn tui thì kiệt sức và tiếc nuối khi nhìn mọi người sum vầy xôm tụ với nhau.
Tết này, mọi người ráng đừng để mình rơi vào vòng lặp đó nữa nhe. Học cách nghỉ ngơi đúng, để năm mới bắt đầu với năng lượng cực tràn trề nhen!
Riêng tui cũng có kinh nghiệm kha khá trong vụ nghỉ Tết thảnh thơi mà không thấy có lỗi này, nên có chia sẻ trong podcast mới nhất nè, mời bạn đón nghe cùng tui nhen! -
Tui tin là ai kinh doanh cũng sẽ đến lúc thế này:
Áp lực kinh công việc làm bạn gồng lên. Bạn cười giả lả với đối tác, nhưng gắt gỏng với người nhà. Bạn dù không muốn la mắng, cũng không kiềm được mà nặng lời với nhân viên,... bạn dần bị xa lánh bởi chính những người thân thuộc nhất xung quanh mình.
Bạn thu mình lại trong "nhà kính" của riêng mình. Ở đó bạn tưởng an toàn để tập trung cho công việc. Nhưng càng làm bạn càng lạc lõng, càng xa cách với mọi người, cách bạn nhìn xã hội ngày càng méo mó, kĩ năng sống gần như tụt xuống bằng 0.
Bạn không cô đơn. Kể cả tui cũng có một cái "nhà kính" như vậy. Nhưng gần đây có khám phá ra một cách rất hay, gọi tắt là AAM - nó đã giúp tui từng bước kết nối lại với các mối quan hệ xung quanh, bước ra khỏi cái "nhà kính" của chính mình.
Cụ thể về hiệu ứng tâm lý "nhà kính", "AAM" là gì, tui có chia sẻ trong tập podcast mới nhất, mời bạn khám phá cùng tui nhen! -
Tui không biết mọi người ở đây coi bóng đá tối qua có hú hét gì dữ không, chứ tui thì gào muốn bể họng! Việt Nam vừa sút đẹp Thái Lan để ôm cúp ASEAN lần thứ 3! Nghĩ mà đã gì đâu! Nhưng… ngồi nghĩ thêm, thấy nó cũng giống y như khởi nghiệp, làm ăn kinh doanh vậy.
Để vô địch được, đội tuyển đâu có đá kiểu hên xui.
Phải có kế hoạch rõ ràng.
Biết đối thủ của mình là ai.
Đặt mục tiêu lớn nhưng bước nhỏ thôi.
Và quan trọng là, có chiến thuật để sống sót hết mùa giải.
Thành công không chỉ cần kỹ năng, mà còn là chiến lược đúng. Đội hình phải cân bằng, tinh thần phải mạnh. Còn nếu bạn chỉ lao vào trận đấu mà không có kế hoạch? Thì chắc chắn… ăn hành!
Còn doanh nghiệp mình thì sao? Qua một năm rồi, các bạn đã ngồi xuống để vạch ra kế hoạch 2025 chưa? Hay vẫn đang "đá gió", nghĩ gì làm nấy, không biết mình đang dẫn bàn hay bị ép sân?
Vậy thì ngồi xuống đây, cùng nghe tui rủ rỉ về chuyện của mình một năm vừa qua, vừa cùng bàn về cách lên kế hoạch tương lai sắp tới, làm sao để vừa “nuôi lớn” công ty, vừa nuôi dưỡng được sự yêu thương bên trong mình bạn nha! -
Tối qua tui mới xong show cuối năm 2024 của Khỉ khô cười khi khổ. Tụi tui có thử thêm format mới: roasting – khịa nhau giữa các diễn viên hài độc thoại. Trộm vía là khán giả khá hào hứng và hưởng ứng, feedback cũng khá tích cực. Vậy nên sau đêm này, tui quyết định đây có thể là show cuối cùng luôn của dự án.
Ủa là sao?...
Thiệt ra tui phân biệt được đâu là sự nghiệp, đâu là sở thích. Trải qua nhiều sự kiện thăng trầm, tui biết khi đứng trước mỗi bước đi của doanh nghiệp, cần phải dựa vào đâu để đưa ra quyết định cho chính xác, nên làm gì để đánh nhanh – rút gọn, bảo vệ lực lượng “quân mình” khi có dấu hiệu cần dừng lại. Từ đó mà “làm giàu” cho bản thân - giàu trong lối sống, cách tu thân và giàu trong những mối quan hệ, chứ không đơn thuần kinh doanh để thành một người – nghèo – có – tiền.
Tui đã nhận ra “tín hiệu vũ trụ” để thả Khỉ khô về rừng thế nào, bí kíp để tui “làm giàu” ra sao, tất cả sẽ có trong podcast lần này, mời bạn cùng thưởng thức nhe! -
Một năm chạy qua vội vã, bạn đã sống vì điều gì? Vì công việc, vì trách nhiệm, hay vì những kỳ vọng từ người khác? Nhưng đã bao lần bạn dừng lại và tự hỏi: “Mình là ai trong tất cả những điều đó?”
Sức khỏe tinh thần của bạn hiện đang thế nào?Giá trị và sự tự tin của bạn đến từ đâu?Khi sụp đổ, những người bạn muốn bảo vệ là ai? Trong số đó, có chính bạn không?Nếu được ước một điều cho riêng mình, điều đó sẽ là gì?Sự khao khát và tình yêu của bạn đang nằm ở đâu?
Podcast này không mang đến cho bạn câu trả lời, mà là những câu hỏi – những câu hỏi sẽ dẫn bạn quay về với chính mình:
Đôi khi, ta không cần thêm lời khuyên hay giải pháp từ ai khác, mà chỉ cần một khoảng lặng để nhìn thẳng vào những câu hỏi sâu sắc này. Chúng sẽ giúp bạn thanh lý những áp lực cũ, tìm lại bản thân, và tái tạo năng lượng cho một hành trình ý nghĩa hơn.
Bạn có thể chuẩn bị giấy bút, hoặc một chiếc note trong điện thoại, sau đó để cùng bắt đầu suy ngẫm với Những câu hỏi ta phải trả lời để ta là chính ta hen! -
Mỗi lần buồn, cảm giác thất bại, tui sẽ chọn đi học…
Học cái gì không biết, nhưng cứ đăng ký đại một khóa học nào đó, phải chăng tui đang cố che đậy sự tự ti thiếu kiến thức bên trong mình bằng 1 lớp tri thức khác?
Người trẻ ngày nay hay có áp lực bản thân chưa đủ giỏi, chưa đủ tài nên bạn cứ làm này làm kia miếc, nhưng làm tới cuối cùng lại chốt một câu đau đớn “Mình không hợp cái này, nên mình sẽ tự bỏ”, và sau đó là hàng loạt cảm giác “Tự ti, cảm giác mình thất bại, mình chưa đủ tốt,..”
Khoan, vậy sau ngay từ đầu lại chọn nó? Vậy sao không “chậm học, chậm làm”, quyết định kỹ hơn? Đừng vội tìm cho mình một công việc, khóa học mà hãy thẳng thắn đối diện vấn đề, đối diện với bản thân trước cái đã!
Nhưng đối diện như thế nào, vượt qua ra sao, mời bạn xem ngay chiếc Podcast dưới đây cùng tui nghen! Bởi tui tin đây là một thứ không dễ dàng vượt qua chút nào! -
Thất bại, sang quán, chuyên gia khởi nghiệp cũng có lần thất bại…
Những tiêu đề xoay quanh Tùng BT và Monkey in Black những ngày qua. Còn tui thì nghĩ: Ha, đóng cửa quán mà cũng vai rồ dữ :)))
Với cương vị là một người chủ, đương nhiên là cảm xúc buồn bã khi phải tự tay dừng sự sống của đứa con mình, nhưng với vai trò là một nhà khởi nghiệp, tui tin đây chính là quyết định đúng đắn và phù hợp nhất ở thời điểm hiện tại.
Thế nên với những ai hoan hỉ quan tâm, động viên, Tùng BT tui vô cùng trân quý yêu thương. Còn với những ai chưa đón nhận, thậm chí còn công kích cá nhân và đưa ra nhiều bình luận tiêu cực hoá, tui cũng cảm ơn bạn vì thời gian, công sức giúp tui lan toả thêm những thông điệp của mình đến cộng đồng khởi nghiệp.
Lời cuối, hãy bình thường hóa việc một chuyên gia cũng có những lần thất bại bởi… Muốn biết bởi lý do gì, hãy lắng nghe ngay chiếc Podcast dưới đây. - Laat meer zien